- Các lớp Kinh Thánh
- Các chương trình Rao Giảng
- Các chương trình Ca nhạc Thờ Phượng
- Các sinh hoạt thông công
- Các sinh hoạt trại
- Các sinh hoạt xã hội
- Các dịp kỷ niệm ngày lễ quanh năm
- Các mục thông báo của Hội Thánh
MỘT SỰ KHỞI ĐẦU
Ðịa cầu của chúng ta được đặt trong một quỹ đạo thích đáng.
Ðịa cầu cách xa mặt trời khoaủng 91 triệu dặm (khoaủng 146 triệu kilomet). Nếu địa cầu cách xa mặt trời 120 triệu dặm (192 triệu kilomet), mọi vật sẽ bị đông lạnh. Ngược lại, nếu đem nó đến gần mặt trời khoảng 60 triệu dặm (96 triệu kilomet) thì mọi vật sẽ bị đốt cháy.
Nếu mặt trời nóng gấp đôi thì sẽ nướng hết mọi vật trên đất. Ngược lại, nếu nó chỉ nóng bằng phân nửa sức nóng hiện tại, mọi vật sẽ bị đông đá.
Trái đất xoay chung quanh nó khoaủng 1000 dặm một giờ, tính tại đường xích đạo. Nếu tốc độ đó giảm xuống còn 100 dặm một giờ, thì ngày và đêm dài hơi mười lần, tức là một ngày và đêm sẽ có 240 giờ. Ban ngày cây cối sẽ bị đốt cháy hết, và ban đêm hạt giống sẽ bị đông lạnh mà chết.
Trái đất nghiêng trên trục Nam-Bắc khoaủng 23.5 độ. Nếu không có độ nghiêng nầy, hơi nước bốc lên từ biển sẽ bay đến vùng địa cực, và tạo ra những núi tuyết khổng lồ. Chúng ta sẽ không có bốn mùa, và khí hậu sẽ không thay đổi. Nếu trái đất nghiêng khoaủng 47 độ, chúng ta sẽ không chiụ được hơi nóng vào mùa hè, và mùa đông sẽ vô cùng lạnh lẽo.
Khoảng cách giữa mặt trăng và trái đất là 200 ngàn dặm (khoảng 320 ngàn cây số). Nếu mặt trăng chỉ cách trái đất khoảng 50 ngàn dặm (80 ngàn cây số) thì thủy triều dâng lên sẽ ngập lụt cả những dãy núi cao. Và nếu nước đại dương sâu hơn, nước biển sẽ hút hết thán khí (CO2) và dưỡng khí (O2), như vậy cây cối và con người sẽ bị hủy diệt.
Các khoa học gia không hiểu tại sao số lượng của những chất ga trong bầu khí quyển vừa đúng tỷ lệ với nhau để duy trì sự sống trên đất. Bầu khí quyển chúng ta thở mỗi ngày chứa trung bình khoaủng 21% chất dưỡng khí. Nếu số lượng dưỡng khí nhiều hơn sẽ ô-xít hoá hết đá sỏi và kim loại, nếu ít hơn thì chúng ta sẽ không đủ để thở.
Số lượng chất thán khí trong khí quyển là 0.3 %, nhiều hơn một chút sẽ làm cho nhiệt độ trong không khí nóng hơn. Ít hơn một chút sẽ làm cây cỏ chết dần (cây cối dùng CO2 để tạo ra chất dinh dưỡng qua phương pháp photosynthesis).
Nếu bầu khí quyển mỏng hơn một chút, thì hàng triệu vẫn thạch từ không gian rơi vào trái đất sẽ đè bẹp con người trên đất, vì những vẫn thạch nầy không được đốt ra tro trước khi rơi xuống mặt đất.
Làm sao những sự huyền diệu như thế tự nó có thể xảy ra được? Làm sao trái đất có thể tự nó hiện hữu được? Phải có một Ðấng Sáng Tạo. Phải có một sự khởi đầu cho muôn vật, mà tất cả những điều kỳ diệu chung quanh chúng ta là bằng chứng cuủa sự sáng tạo đầy quyền phép đó.
Những người tin tưởng ở thuyết tiến hóa đả phá ý tưởng vũ trụ được tạo dựng nên bởi Thượng Ðế. Họ cho rằng sự hình thành của mọi vật trên thế gian, trong vũ trụ chỉ là kết quả của một quá trình diễn tiến. Bắt đầu là những tinh thể gọi là quark, kết tụ lại và tăng trưởng biến hóa từ từ thành vật thể. Cũng như con người là một quá trình tiến hóa từ con khỉ mà ra. Họ không tin con người được tạo nên bởi chính bàn tay Thượng Ðế, và là một tuyệt phẩm do chính Thượng Ðế làm ra để cai quản muôn loài, muôn vật trên thế gian.
Có biết bao điều thuyết tiến hóa không thể giải thích được. Nhưng ở đây chúng ta chỉ nói về những điểm kỳ diệu của con người. Trước hết hãy nói về óc sáng tạo của nhân loại trong cuộc hành trình từ một thời đại ăn lông, ở lỗ tiến đến thời đại nguyên tử, văn minh vệ tinh, văn minh điện toán như ngày hôm nay.
Loài ong qua mấy ngàn năm vẫn xây tổ theo một kiểu. Loài chim từ thuở khởi đầu, vẫn một cách di tản sang xứ khác để tránh mùa lạnh hàng năm. Loài nai qua hàng thế hệ vẫn chỉ biết trốn chạy để tránh nguy hiểm. Và loài khỉ qua hàng ngàn năm nữa, cũng chỉ biết leo cây hái trái, trần truồng bắt chấy rận cho nhau.
Nhân loại thì khác, nhân loại tiến triển qua thời gian. Óc sáng tạo giúp con người vượt qua khó khăn trở ngại, chinh phục thời tiết, chinh phục không gian, chinh phục bịnh hoạn, chinh phục mọi loài, mọi vật chung quanh. Sự sáng tạo không những giúp nhân loại sinh tồn, mà còn giúp vào sự tiến hóa, giải đáp những ưu tư, thắc mắc, những tò mò, thúc đẩy con người khám phá và tăng trưởng khả năng mình.
Sáng tạo là một sự ban cho của Thượng Ðế, không tự nó có được, và chắc chắn là không được lưu truyền lại từ loại khỉ.
Thượng Ðế còn để lại một dấu vết nữa để phân biệt con người như là một sinh vật huyền diệu, một tuyệt tác phẩm của Ðấng Tạo Hóa, là đứa con được sinh ra để làm rạng rỡ cho cha mình. Ðó là nhu cầu tín ngưỡng.
Loài vật trên trời, dưới biển, trên đất, tất cả những loài được xem là thông minh nhất, kể cả loài khỉ là giống được người ta cho là thủy tổ của loài người, cũng không giống nào có nhu cầu cần thiết thờ phượng ai. Loài vật sống bằng năng lực của chính nó, hoặc tấn công hoặc trốn chạy để sinh tồn. Loài vật không hề biết đến sự cầu khẩn, thờ phượng vào một quyền năng, một Ðấng mà nó không hề biết, không hề thấy.
Con người không phải như vậy. Hãy đi tìm những tài liệu khảo cổ về loài người từ thời thượng cổ, hay là những bộ lạc man rợ còn sót lại ở dọc sông Amazon, hay những giống người ở ngoài hoang đảo, hay ở tận rừng núi Phi châu. Những con người chưa hề biết đến một nền văn minh nào cả. Những con người còn sinh hoạt như loài thú. Nhưng tất cả họ đều có một nhu cầu thờ phượng giống nhau. Họ thờ một cây cổ thụ, một ngọn thác, một con suối, một miếng gỗ, một cái hang. Họ thờ bất cứ cái gì có vẻ không bình thường. Họ sợ hãi, kính cẩn gọi những vật đó là Thần của họ. Vị Thần họ tin có thể bảo vệ và cũng có thể hủy diệt họ.
Chúng ta cho rằng những người này là ngu muội, mê tín dị đoan, bị các tên phù thủy, buôn thánh bán thần lợi dụng để thủ lợi. Thế thì chúng ta hãy trở lại một nơi chốn văn minh. Thử tìm ở Pháp, thủ đô văn hóa thế giới. Ở Anh, mấy ngàn năm văn minh, tiến bộ. Ở Hoa Kỳ, đệ nhất quốc gia về kỹ thuật khoa học. Ðại đa số dân chúng, từ mọi tầng lớp trong xã hội đều thờ phượng một Ðấng Thượng Ðế nào đó. Những người này có phải cũng là những kẻ ngu muội, mê tín dị đoan chăng?
Nhà bác học Einstein, một kỳ tài toán học đã từng nói, “Khám phá vĩ đại nhất cuủa tôi là Thượng Ðế.”
Thomas Edison, người phát minh ra đèn điện và máy hát, một bộ óc với hơn 2500 bằng sáng chế cũng đã nói, “Thượng Ðế đã ban cho tôi tất cả.”
Con người! Bất kể ở thời đại nào, nơi nào, xã hội nào, tầng lớp nào, cũng đồng chung một nhu cầu tín ngưỡng. Nhu cầu tín ngưỡng nằm trong tiềm thức của nhân loại, ấy là ước muốn được thờ phượng Ðấng Tạo Hóa, Ðấng đã tạo dựng nên vũ trụ và tạo dựng nên mình.
Nhu cầu tín ngưỡng bắt nguồn từ một nỗi lo sợ không căn cứ nhưng rất mạnh mẽ về những sự kỳ dị, lạ lùng mà mình không hiểu được. Nỗi sợ sệt trở thành mối kinh hoàng khi con người trong rừng thẳm nghe tiếng sấm sét, thấy lụt lội, núi lửa, bão tố, sóng thần. Họ cầu cứu ở một Ðấng vô hình nhưng có quyền phép điều khiển được vạn vật. Nhu cầu thờ phượng trở thành hiện thực, có hình dáng và được gọi là tôn giáo.
Và bởi vì mắt trần của nhân loại không thể thấy xa, tay chỉ với được gần, nên họ đặt Thượng Ðế của họ vào trong một cái gì để họ có thể thấy được, sờ được: một tượng làm bằng đất, bằng sành. Một khúc gỗ đẽo gọt. Một tượng đúc bằng đồng, bằng vàng, hoặc chạm trổ trên ngọc bích. Và họ phong cho vật ấy là là thần, là “Thượng Ðế” và họ kính cẩn thờ phượng.
Thượng Ðế vẫn còn đấy, là Ðấng vẫn bàng bạc qua khắp các sự vật do Ngài tạo ra, là Ðấng ngự trị trên ngôi trời, là Ðấng vui mừng vì thấy con cái Ngài vẫn còn nhớ tới sự sáng tạo cuủa Ngài, nhưng cũng đau lòng khi thấy họ không còn biết đến Ngài nữa.
Cũng tương tự như một người con nhớ ơn cha mình là đấng sinh thành, dưỡng dục, nên mỗi ngày đem cơm nước đi nuôi người hàng xóm, vì người này ở gần, dễ nuôi, không đòi hỏi, mà quên mất người cha thật của mình ở nơi xa.
Thượng Ðế phán trong Thánh Kinh rằng, “Vì điều chi có thể biết được về Ðức Chúa Trời thì đã trình bày ra cho họ, Ðức Chúa Trời đã tỏ điều đó cho họ rồi, bởi những sự trọn lành của Ngài mắt không thấy được, tức là quyền phép đời đời và bổn tánh Ngài, thì từ buổi sáng thế vẫn sờ sờ như mắt xem thấy, khi người ta xem xét công việc của Ngài. Cho nên họ không thể chữa mình được, vì họ dẫu biết Ðức Chúa Trời, mà không làm sáng danh Ngài là Ðức Chúa Trời, và không tạ ơn Ngài nữa; song cứ lầm lạc trong lý tưởng hư không, và lòng ngu dốt đầy những sự tối tăm. Họ tự xưng mình là khôn ngoan, mà trở nên điên dại; họ đã đổi vinh hiển của Ðức Chúa Trời không hề hư nát lấy hình tượng của loài người hay hư nát, hoặc của điểu, thú, côn trùng.” (Rôma 1:19-23)
“Các ngươi so sánh ta cùng ai, và coi ta bằng ai? Các ngươi lấy ai đọ với ta, đặng chúng ta được giống nhau? Kìa, họ móc vàng trong túi ra, và lấy cân mà cân bạc, thuê thợ vàng dùng mà đúc một thần, rồi cúi mình thờ lạy. Họ vác tượng ấy trên vai, đem đi, đặt vào chỗ nó: thần cứ đứng đó mà không dời khỏi chỗ nó nữa. Nếu có ai kêu cầu, thì thần chẳng trả lời, và không cứu khỏi nạn được. Hãy nhớ mọi sự đó, hãy tỏ ra là đấng trượng phu! Hỡi kẻ phạm tội, hãy nghĩ lại! Hãy nhớ lại những sự ngày xưa; vì ta là Ðức Chúa Trời, và chẳng có Chúa nào khác; ta là Ðức Chúa Trời, chẳng có ai giống như ta. Ta đã rao sự cuối cùng từ buổi đầu tiên, và đã nói từ thuở xưa những sự chưa làm nên. Ta phán rằng: Mưu của ta sẽ lập, và ta sẽ làm ra mọi sự ta đẹp ý.” (Êsai 46:5-10)
“Ðức Chúa Trời đã dựng nên thế giới và mọi vật trong đó, là Chúa của trời đất, chẳng ngự tại đền thờ bởi tay người ta dựng nên đâu. Ngài cũng chẳng dùng tay người ta hầu việc Ngài dường như có cần đến sự gì, vì Ngài là Ðấng ban sự sống, hơi sống, muôn vật cho mọi loài. Ngài đã làm cho muôn dân sanh ra bởi chỉ một người và khiến ở khắp trên mặt đất, định trước thì giờ đời người ta cùng giới hạn chỗ ở, hầu cho tìm kiếm Ðức Chúa Trời, và hết sức rờ tìm cho được, dẫu Ngài chẳng ở xa mỗi một người trong chúng ta. Vì tại trong Ngài, chúng ta được sống, động, và có, y như xưa một vài thi nhân của các ngươi có nói rằng: Chúng ta cũng là dòng dõi của Ngài. Vậy, bởi chúng ta là dòng dõi Ðức Chúa Trời, thì chớ nên ngờ rằng Chúa giống như vàng, bạc, hay là đá, bởi công nghệ và tài xảo của người ta chạm trổ nên. Vậy thì, Ðức Chúa Trời đã bỏ qua các đời ngu muội đó, mà nay biểu hết thảy các người trong mọi nơi đều phải ăn năn, vì Ngài đã chỉ định một ngày, khi Ngài sẽ lấy sự công bình đoán xét thế gian, bởi Người Ngài đã lập, và Ðức Chúa Trời đã khiến Người từ kẻ chết sống lại, để làm chứng chắc về điều đó cho thiên hạ.” (Công Vụ 17:24-31)
Hãy cất bước ra khỏi nhà, hãy nhìn lên khoảng không gian vô tận kia. Thượng Ðế ở đấy. Là Ðấng uy quyền đã tạo ra muôn loài, muôn vật, núi cao, sông thẳm, thung lũng mênh mông. Hãy nhìn lên những vì sao đang lấp lánh trong đêm. Thượng Ðế ở đấy, là Ðấng đang điều khiển vũ trụ trên ngôi cao của Ngài. Hãy mở tâm hồn mình ra đón nhận cái bát ngát, vô hạn của thiên nhiên, cái huyền diệu, huy hoàng, vĩ đại của quyền phép Thượng Ðế. Thượng Ðế không nằm thu mình trong góc tối, trong bức tranh hay trong vật chạm trổ bằng gỗ, bằng sành.
Hãy thờ Thượng Ðế một cách xứng đáng với quyền phép cao trọng của Ngài. Hãy để Ngài trong tâm hồn cuủa chúng ta. Vì Thượng Ðế đã cho ta một tâm hồn bao la, bát ngát, mênh mông, vô tận là nơi có thể chứa được tất cả tình yêu và sự tôn trọng mà chúng ta dành cho Ngài. Trời tuy cao và xa, tay chúng ta không với tới được, mắt chúng ta không nhìn thấu được, nhưng chúng ta có thể cảm được sự hiện diện cuủa Ngài ngay trong tâm hồn của chúng ta.
Ðừng lẩn tránh, đừng từ chối và đừng sợ hãi Ngài. Thượng Ðế yêu thương chúng ta và mong nhớ chúng ta. Chúng ta đã bỏ Ngài đi quá xa, quá lâu. Lâu đến độ quên mất đường về nhà. Có thể chúng ta đã hoàn toàn quên hẳn Ngài, nhưng Ngài vẫn nhớ, vẫn thương chúng ta. Vì nắng của Ngài vẫn chiếu, mưa cuủa Ngài vẫn rơi và tất cả mọi sự trên thế gian vẫn còn tiếp tục cung ứng cho cuộc sống của chúng ta. Hằng ngày, hằng đêm, mọi sự chung quanh chúng ta vẫn nhắc nhở chúng ta về sự có mặt của Ngài, tại sao chúng ta vẫn hoài không nhớ?
Hãy trở lại như đứa con đi lạc trở về nhà! Hãy đặt lòng tin cậy lại nơi quyền phép và lòng yêu thương nhân ái cuủa Ðức Chúa Trời. Ðể Ngài bảo vệ che chở cho chúng ta trong cuộc đời này và cả đời sau. Không có Cơ-đốc nhân nào mà lại bị nhục nhằn khốn khổ. Không có quốc gia nào tin cậy vào Ðức Chúa Trời mà lại bị nghèo nàn, đói khát, chậm phát triển, man rợ, diệt chủng. Ðức Chúa Trời ban cho dân sự Ngài sự khôn ngoan và đầy ơn phước. Hãy trở về tôn sùng Ðấng Tạo Hóa, là Ðấng đã dựng nên một sự khởi đầu mầu nhiệm cho cả thế gian.
“Hỡi các bạn, sao làm điều đó? Chúng ta chỉ là loài người, giống như các ngươi; chúng ta giảng Tin lành cho các ngươi, hầu cho xây bỏ các thần hư không kia, mà trở về cùng Ðức Chúa Trời hằng sống, là Ðấng đã đựng nên trời, đất, biển, và muôn vật trong đó. Trong các đời trước đây, Ngài để cho mọi dân theo đường riêng mình, dầu vậy, Ngài cứ làm chứng luôn về mình, tức là giáng phước cho, làm mưa từ trời xuống, ban cho các ngươi mùa màng nhiều hoa quả, đồ ăn dư dật, và lòng đầy vui mừng.” (Công Vụ 14:15-17)
MS Dương Quốc Tùng
Copyright by Peace & Happiness Ministry
Trường Sabát mỗi ngày thứ bảy: 10:00 sáng – 11:00 sáng
Thờ phượng mỗi ngày thứ bảy: 11:00 sáng – 12:45 trưa
Hội thánh ORANGE COUNTY
2101 West Edinger Ave.
Santa Ana, CA 92704
Hội Thánh SAN DIEGO
4185 Home Ave.
San Diego, CA 92105
Hội Thánh LOMA LINDA
711 West C Street
Colton, CA 92324
©2021 AN BÌNH HẠNH PHÚC
P.O. Box 6130 Santa Ana, CA 92706